Người Con Gái Bị Bỏ Rơi

Người Con Gái Bị Bỏ Rơi

Khi được cha mẹ ruột đón về Giang gia, tôi đã là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu thế giới.

Hành lý còn chưa kịp đặt xuống, họ đã lập tức nghe theo lời nài nỉ của Giang Vãn Vãn – cô thiên kim giả mạo – ép tôi cùng đi Nam Phi xem voi.

Trên xe tham quan, Giang Vãn Vãn không nghe cảnh báo, tự ý bật đèn flash chụp ảnh khiến đàn voi hoảng loạn nổi giận.

Đàn voi hung hãn lao thẳng về phía xe, giữa lúc hỗn loạn, Giang Vãn Vãn hoảng sợ nhảy khỏi xe, bị một đoạn gỗ khô xuyên thẳng qua ngực.

Tôi dựa vào bản năng nghề nghiệp, cắn răng kéo cô ta từ Quỷ Môn Quan trở về.

Thế nhưng ngay ngày hôm sau, tôi lại nhận được thông báo đình chỉ công tác – có người tố cáo tôi “hành nghề trái phép”.

Chưa kịp định thần, tin dữ từ trong nước lại truyền đến: cha nuôi tôi nguy kịch. Tôi lòng như lửa đốt, lập tức chuẩn bị lên đường về nước.

Nhưng trước giờ lên máy bay, tôi mới phát hiện hộ chiếu của mình đã bị cha mẹ ruột giữ lại.

“Con làm Vãn Vãn bị một vết sẹo lớn như vậy, sau này còn mặt mũi nào gả vào nhà họ Cố?”

“Chờ đến khi em gái con hết sẹo rồi hẵng đi, trước đó, con đừng mơ bước ra khỏi đây.”

Tôi lập tức bỏ ra một khoản tiền lớn, gọi ngay máy bay riêng. Nhưng vẫn muộn một bước.

Tại linh đường, Giang Vãn Vãn ngang nhiên gửi tới một vòng hoa trắng ghi: “Kính chúc ông già về trời”.

Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, còn cô ta lại ra vẻ ngây thơ vô tội:

“Ơ, em tưởng ‘ông già về trời’ là khen người ta mà, chị đừng giận.”

Tôi lạnh lùng xóa thẳng email thông báo khôi phục chứng chỉ hành nghề y trong hộp thư.

Giang Vãn Vãn không hề biết – ca phẫu thuật xử lý vết thương vùng tim còn sót lại của cô ta, trên toàn thế giới này, chỉ có một người có thể làm được.

Chính là tôi.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]