LÃNG PHÍ BẢY NĂM THANH XUÂN

LÃNG PHÍ BẢY NĂM THANH XUÂN

Trước ngày thi vật lý, Thẩm Kỳ đưa cho tôi một chiếc thẻ phòng: “Han Dĩ Nặc nói có chuyện muốn tìm cậu, bảo cậu qua đó một chuyến.”

Tôi thầm yêu Han Dĩ Nặc suốt bảy năm, nên không hề do dự mà đồng ý.

Anh uống rượu say, mắt đỏ hoe, miệng cứ lẩm nhẩm gọi tên tôi, còn tôi thì tỉnh táo mà đắm chìm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi lại nghe thấy tiếng anh gọi điện thoại trong nhà vệ sinh:
“Thẩm Kỳ nhờ tôi giữ chân cô ta, không cho cô ta thi vật lý, tôi coi như nếm thử mùi lạ một lần, sau đó tìm lý do đuổi đi là được chứ gì?”

Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Nếu cô ta cứ bám riết không buông, thì dùng quan hệ của ông già đưa cô ta đi nơi khác.”

Tôi kéo thân thể mệt mỏi rã rời, chật vật bỏ trốn khỏi nơi đó.

Sau này tôi rời khỏi thành phố này như anh mong muốn, Thế nhưng anh lại như kẻ điên, tìm tôi suốt mười năm trời.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]