HƯƠNG TRÀ NỞ NƠI BIÊN ẢI

HƯƠNG TRÀ NỞ NƠI BIÊN ẢI

Người trong lòng ta sắp sửa lên đường tòng quân nơi biên ải.

Trước lúc chia ly, chàng nắm tay ta, giọng nói bình thản mà kiên quyết:

“Nàng chỉ được phép đợi ta nhiều nhất ba năm.

Sau ba năm, bất kể ta chưa trở về hay đã vùi thây nơi chiến trường, nàng đều phải tìm một đấng lang quân xứng đáng mà gả cho. Không được chờ đợi suốt đời.”

Tiếng trống thúc quân và tù và hiệu lệnh rền vang khắp chín tầng mây.

Ta rưng rưng lệ, nghẹn ngào gật đầu đáp ứng.

Thế nhưng, ta không chỉ đợi chàng ba năm.

Ta đã đợi chàng tròn năm mươi năm.

Đến khi trùng sinh, điều đầu tiên ta nghĩ đến… là phải lên đường đến phương Bắc, đi tìm Chu Minh Quang.

Chí ít, cũng phải cho kiếp trước của mình một lời hồi đáp.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]