Đoạn Tình Đoạn Nghĩa

Đoạn Tình Đoạn Nghĩa

Tôi hơn Kỷ Xuyên 7 tuổi.

Lần đầu gặp cậu ta, quần áo rách rưới, đang giành đồ ăn với chó hoang ngoài đường.

Đôi mắt hung dữ ấy nhìn tôi như sói.

Đủ ác, đủ hoang dã.

Thế là tôi đưa cậu ta về, nuôi dạy lại từ đầu.

Chưa tới mười năm, Kỷ Xuyên từ một kẻ ăn mày không xu dính túi, vọt lên thành tổng tài quyền lực nhất Bắc Kinh.

Tôi luôn nghĩ, Kỷ Xuyên chính là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi.

Cho đến hôm đó, một cô gái nhỏ nghênh ngang chắn trước đầu xe tôi.

Cô ta vừa xoa bụng, vừa bật công tắc máy ghi âm:

“Kỷ Xuyên, giữa em và bà già đó, anh chọn ai?”

Ngay sau đó, vang lên giọng nói mà tôi quen thuộc đến tận xương tủy:

“Chẳng qua là một người đàn bà đã có tuổi. Bao nhiêu năm nay, điều tôi ghét nhất chính là cái vẻ cao cao tại thượng của bà ta.”

Tôi bật cười. Hóa ra những năm này thuận buồm xuôi gió, cậu ta đã sớm quên cái thời từng phải ngoan ngoãn vẫy đuôi cầu xin như chó.

Ngày hôm sau, một bào thai đầy máu được tôi đặt trong hộp quà, gửi đến trước mặt Kỷ Xuyên.

Người đàn ông đỏ mắt, rút súng dí thẳng vào trán tôi, từng chữ nghiến răng:

“Nam Thu.”

Tôi khẽ nhấp ngụm trà, điềm nhiên thong thả:

“Xem ra, Kỷ tổng đã quên mất thủ đoạn của tôi rồi.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]