Căn Phòng Sinh Tử

Căn Phòng Sinh Tử

Tôi sắp sinh rồi, vậy mà lại bị chồng lạnh lùng chặn ngoài cửa phòng sinh.

“Phòng sinh đặc biệt này, cô không xứng để vào.”

Thấy tôi ôm bụng đau quặn, ngồi bệt xuống đất, một đám em dâu em rể đi tới, che miệng cười khúc khích.

“Anh cả đúng là nhẫn nhịn thật đấy, mất ba năm dỗ dành con thiên kim giả này mang thai cho anh, kết quả sau này anh vẫn chỉ nghiêm túc với thiên kim thật thôi.”

Ngay sau đó, Thẩm Thanh Diên – thiên kim thật bị ôm nhầm suốt hai mươi năm – mặc bộ đồ sản phụ giống hệt tôi, được Lục Trạch Viễn đỡ vào phòng sinh VIP.

Các y tá vây quanh họ rời đi, tôi cố gắng chống người đứng dậy thì bị cha mẹ ruột ấn xuống.

Cha tôi – viện trưởng bệnh viện – trầm giọng nói: “Thanh Diên sức khỏe yếu, không chịu nổi giày vò, tài nguyên VIP này nên nhường cho nó.”

Mẹ tôi – từng là y tá trưởng – lau nước mắt nói: “Tô Vãn, Thanh Diên từ nhỏ đã phải chịu khổ ở nhà nông, bây giờ vất vả mới được về nhà, con đừng tranh với nó.”

Bà ngoại luôn thương tôi khẽ thở dài: “Cháu đã sống hưởng phúc suốt hai mươi năm thay nó, nhường một phòng sinh có là gì đâu.”

Bọn họ phớt lờ tim thai tôi đang tụt nhanh và chỉ số mổ bắt con, cứ thế đưa tôi vào phòng sinh thường.

Tôi nắm chặt vạt áo, không khóc không náo, nhưng khóe môi lại không giấu được ý cười.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]