Bí Mật Sau Bức Tường

Bí Mật Sau Bức Tường

Ngày thứ ba sau khi bản án tử hình của con gái được tuyên, tôi xông thẳng vào nhà “nạn nhân”.

Cô gái tỏ vẻ yếu đuối đáng thương ấy – Trần Diễm, cùng cha mẹ của cô ta, bị tôi trói chặt bằng dây nilon, ghì vào ghế ngay bàn ăn.

Tôi bày bát đũa cho từng người, đặt nồi lẩu cay đang sôi ùng ục ở giữa bàn, mỉm cười:

“Ăn đi. Không ăn no thì lấy đâu ra sức… lên đường?”

Cha của Trần Diễm đỏ bừng mặt, gằn giọng:

“Đồ điên! Con gái bà giết người, chứng cứ rành rành, bà còn mặt mũi đến đây quấy rối à?”

Tôi chẳng buồn đáp, chỉ khẽ xoay xoay chiếc điều khiển kích nổ trong tay, ngón tay lướt nhẹ trên cái nút lạnh ngắt:

“Còn hai mươi chín phút nữa. Trần Diễm, nếu cô không nói ra sự thật… thì tất cả chúng ta sẽ nát xác tại đây.”

Tôi biết, sự thật đang nằm ngay trên bàn ăn này.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]