Bi Ca Của Đoàn Kịch Hồng Hôn

Bi Ca Của Đoàn Kịch Hồng Hôn

Biểu diễn văn nghệ thăm hỏi cựu chiến binh nhân dịp Quốc Khánh, cô trợ lý nhất quyết đòi thêm một tiết mục múa ca kỹ Nhật Bản.

Ở kiếp trước, tôi đã nói với cô ta rằng thế hệ đó có khả năng tiếp nhận thấp, huống hồ gì tiết mục này đối với cựu chiến binh mà nói là một sự sỉ nhục.

Khuyên cô ta nhiều lần đổi tiết mục đều không có kết quả.

Cuối cùng, tôi đuổi cô ta ra khỏi đội biểu diễn.

Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, tôi cũng vì thế mà được lãnh đạo khen thưởng.

Thế nhưng cô trợ lý lại cho rằng tôi cố tình gây khó dễ cho cô ta, sau đó ra ngoài uống rượu giải sầu, bị một người vô gia cư “nhặt xác” và đánh đến tàn phế.

Chồng tôi đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.

Trong buổi tiệc mừng công, anh ta bỏ thuốc tôi, rồi lấy gối đè chết tôi ở sau sân khấu.

“Bọn cựu binh đó lớn tuổi thế rồi, làm sao hiểu được tiết mục gì đang biểu diễn trên sân khấu.”

“Cô chỉ là sợ Tuyết Tuyết được nổi bật, nên mới hại cô ấy cả đời.”

Sau đó, cảnh sát đến điều tra.

Những người cùng đoàn kịch đều làm chứng giả cho chồng tôi, nói rằng tôi tự sát.

Chồng tôi bán căn nhà đứng tên tôi, dùng tiền đó chữa lành chân cho cô trợ lý, hai người sống hạnh phúc suốt đời.

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày mà cô trợ lý đòi thêm tiết mục múa ca kỹ Nhật.

Tôi không những đồng ý, mà còn nhường vị trí cho cô ta.

Bởi vì, những người cựu binh kia không phải người bình thường, từng người từng người đều đã từng ra trận.

Nếu như ai trong số họ bị chọc tức đến mức muốn giết người, tôi cũng không ngăn được.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]