BAO NUÔI MỘT CẬU CẬU NHÓC CÂM

BAO NUÔI MỘT CẬU CẬU NHÓC CÂM

Năm điên cuồng và nổi loạn nhất khi du học ở nước ngoài, tôi bao nuôi một cậu nhóc câm.

Thằng bé rất ổn — cao ráo, chân dài, chỗ nào cũng…

Chỉ có một điều không ổn — nó không nghe thấy tôi cầu xin tha thứ.

Mỗi lần bị nó dày vò đến ngất xỉu, nó mới hậu tri hậu giác hốt hoảng kiểm tra xem tôi còn sống không.

Lúc vui nhất là khi cãi nhau. Nó vừa dùng tay ra dấu, tôi đã nhắm mắt lại.

Có thể khiến nó tức đến mức khóc òa lên.

Mãi đến khi gia đình tôi phá sản, tôi không từ mà biệt, âm thầm quay về nước.

Ba năm sau mới gặp lại.

Nó đã là gương mặt mới nổi trong giới kinh doanh, còn tôi là một phóng viên mới vào nghề.

Thằng nhóc câm năm xưa không nói nổi một câu, giờ có thể ung dung phát biểu trước đám ký giả.

Chỉ duy nhất câu hỏi của tôi là bị coi như không khí.

Mọi người xì xào bàn tán:
“Giám đốc Họ Hạo có thù oán gì với cô phóng viên này à?”

Tối hôm đó, tôi bị Họ Hạo đè xuống giường.

Mắt anh đỏ hoe, chỉ vào thiết bị trợ thính trên tai mình.

“Giờ thì từng câu chị xin tha, tôi đều sẽ nghe rõ từng chữ.”

“Đừng bỏ rơi tôi nữa…”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]