Anh Hậ n Tôi, Nhưng Không Biết Tôi Vì Anh Mà Mất Tất Cả

Anh Hậ n Tôi, Nhưng Không Biết Tôi Vì Anh Mà Mất Tất Cả

Lễ Giáng Sinh năm đó, khi tôi đang bán hàng rong thì gặp lại bạn trai cũ – người đã chia tay tôi năm năm trước.

Lúc đó, tôi đang bị mấy người bán hàng khác đánh đập, một quả cam lăn đến trước chân anh ta.

Anh ta giơ chân giẫm nát quả cam, giọng lạnh lùng giễu cợt: “Trò cũ rích này, cô nghĩ tôi còn bị lừa nữa à?”

“Tôi nói rồi, nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ giết chết cô.”

Nữ thần học đường từng bắt nạt tôi ngày xưa đang nép trong vòng tay anh ta, giọng điệu nũng nịu cười khẩy: “Lâu rồi không gặp, vẫn nghèo vậy sao? Bị mấy ông già ngủ chán rồi à?”

Một câu: “Cái mùi nghèo hèn này thật khó chịu.”

Anh ta liền ra lệnh cho người ta đập nát sạp hàng của tôi.

Tôi hoảng hốt quỳ sụp xuống, luống cuống nhặt từng quả cam dập nát.

Nước mắt rơi xuống mu bàn chân.

Anh ta không biết, số cam này là tôi gom góp từng đồng để dành mua đất chôn cất cho con gái.

“Quỳ xuống, lau sạch đi.”

Giọng nói lạnh lùng, cay độc vang lên trên đỉnh đầu.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]